Trong hàng loạt phim ngắn đang được sản xuất mỗi năm, thật hiếm có tác phẩm nào chọn cách kể chuyện bằng ánh mắt – như cách “Nữ sĩ còn đó” đã làm. Bộ phim không nói nhiều, không cần lời thoại dài dòng, mà chỉ bằng ánh mắt của Sáu – đã kể trọn một câu chuyện.
Điện ảnh và ký ức dân tộc
Trong khung cảnh giản dị của một ngôi làng nhỏ, một câu chuyện được kể lại – không bằng ngôn từ, mà bằng hình ảnh và hồi ức. “Nữ sĩ còn đó” không phải là phim tài liệu hay sử thi hùng tráng. Nó là phim của cảm xúc – cảm tác.
Cò – không phải là người hùng. Cậu chỉ là một người trẻ đang cố gắng vẽ lại khuôn mặt của một người con gái đã khuất. Và trong hành trình ấy, Cò sống lại ký ức – một ký ức rất đẹp.
Sáu – trong ký ức đó – không cần những lời lẽ hùng hồn. Cô hiện diện bằng ánh mắt, nụ cười, và sự im lặng kiêu hãnh. Hình ảnh cô bé 17 tuổi bị trói giữa đồng, ánh mắt thẳng thắn – đã khiến bộ phim vượt qua giới hạn của một tác phẩm ngắn.
Nhà sản xuất từng bước chứng minh rằng nghệ thuật không cần phải to lớn để có ảnh hưởng. Một câu chuyện nhỏ, nếu được kể chân thành, cũng có thể chạm đến hàng ngàn trái tim.
Bộ phim là sự kết hợp giữa tinh thần dân tộc và nhịp sống hiện đại. Làm sao để thế hệ hôm nay hiểu được hy sinh của ngày hôm qua? Có lẽ – chỉ bằng cách kể lại, bằng tất cả sự trân trọng.
Ánh mắt không nhắm: Khi cái đẹp chống lại sự lãng quên
Từ những mảnh ghép trong ký ức, Cò ghép lại hình ảnh Sáu bằng nét cọ, rồi bằng hồi tưởng, bằng cảm xúc. Khán giả như bước vào một cơn mơ – nơi cô gái tuổi 15 – tinh nghịch, gan dạ sống bên bạn bè người thân. Và ngày cô bị địch bắt, bị đánh, bị ép khai – cô không nói một lời. Đến giây phút cuối, Sáu vẫn chọn nhìn thẳng. Một ánh nhìn không run sợ, không oán hờn, chỉ đầy tự do.
Hình ảnh đó – ánh mắt không nhắm – là đỉnh cao cảm xúc của phim. Nó không đẫm máu, không bi thương. Nó là cái đẹp. Là cái đẹp khiến cái ác phải run rẩy. Đạo diễn An An đã thể hiện một phong cách kể chuyện điện ảnh dung dị nhưng đầy sức gợi. Đồng hành cùng anh là Kim Trinh – nữ diễn viên chính với ánh mắt vừa mong manh vừa kiên cường – tạo nên một Sáu rất người, rất thật.
Diễn viên Kim Trinh đã thể hiện vai Sáu với sự tiết chế tuyệt vời. Cô không khóc lóc, không gào thét. Cô đứng đó – nhìn thẳng và đối diện.
Bộ phim do Công ty TNHH FGG Việt Nam thực hiện – một tập thể trẻ trung, năng động, nhưng đầy tâm huyết. Đạo diễn An An chia sẻ rằng: “Chúng tôi không muốn kể về lịch sử. Chúng tôi chỉ muốn kể về lòng dũng cảm – theo cách của một người trẻ hôm nay.”
Và đúng vậy. “Nữ sĩ còn đó” không kể lịch sử. Nó kể về ký ức. Ký ức của một thế hệ chỉ được nghe, chứ chưa từng trải qua chiến tranh, nhưng vẫn xúc động trước những người đã sống và hy sinh. Bộ phim không dạy ta phải yêu nước. Nó khiến ta muốn yêu nước.